Hôm nay tôi lại viết dài các bạn ạ. Tôi sẽ chia ra nhiều bài để mọi người tiện đọc. Ai đang bận thì cứ thả tim rồi xem lại sau ạ.
BẢN ĐỒ MƯỜI PHÁP GIỚI (Phần 1)
Hashtag #Muoi_PhapGioi #hoangtrungorenji #trietlyorenji
Đi vào chùa, chắc các bạn sẽ trông thấy bức tranh này. Đây là một biểu tượng của Phật giáo nên chắc sẽ có nhiều tài liệu, bài viết về nó. Tôi xin chia sẻ một góc nhìn nhỏ, mời các bạn tham khảo
Cách hiểu thứ nhất:

1. ĐỊA NGỤC: Vào cõi này vì nhiều tội lỗi, tội nặng nhất là Ngũ nghịch. Cõi chịu nhiều hình phạt đau đớn.
2. NGẠ QUỶ: Nhiều tham lam, cõi này luôn bị đói khát dày vò
3. SÚC SANH: Mê mờ, đầy ngu muội, cõi này đầy ngu si.
4. ATULA: Đầy rẫy sân si, giận dữ. Cõi luôn đấu tranh, hơn thua.
5. NGƯỜI: Vào cõi này nhờ giữ được 5 giới, cõi này có khổ, vui lẫn lộn.
6. TRỜI: Giữ được 10 giới. Cõi đầy sung sướng, lạc thú.
7. THANH VĂN: Nhờ tu Tứ Diệu Đế. Chứng thánh quả, không có khổ đau mới vào cõi này.
8. DUYÊN GIÁC: Tu Thập Nhị Nhân Duyên. An lạc và giải thoát hơn cõi Thanh Văn, chưa giải thoát hoàn toàn vì vẫn còn vô minh.
9. BỒ TÁT: tu Lục Độ, tự tại giải thoát hơn Thanh văn và Duyên Giác nhưng vẫn còn một chút vô minh
10. PHẬT: Giải thoát an lạc hoàn toàn, không còn vô minh.



Với cách hiểu này người ta coi cảnh giới này là “Quả” do “Nhân” từ kiếp trước. Bạn tu hành kiếp này là gieo “Nhân” để kiếp sau bạn vào được một “PHÁP GIỚI” khác, có thể cao hơn hoặc thấp hơn.
Cách hiểu thứ 2:
Tất cả đều trong một kiếp !
Có những giây phút bạn thăng hoa thành PHẬT và có những giây phút bạn chỉ là súc sinh, lại có những giây phút bạn là NGẠ QUỶ.
Thật vậy







Ồ, mỗi con người đều trải qua 9×9 = 81 kiếp nạn mới thành người được.





Kết luận là: 10 cảnh giới này hay 10 hạng người này là BÌNH ĐẲNG trên góc độ TÂM
Kẻ xấu ác cũng có lúc TÂM sáng lên như NGƯỜI và ngược lại, Người tốt cũng có lúc TÂM xấu nổi lên.
Những người muốn thấy PHẬT thì phải một thời gian dài chìm trong ĐỊA NGỤC, chìm sâu trong suy tư và khổ đau.
Vì muốn hiểu đời, cứu đời, nhìn thấu nỗi đau của cõi TẠM, họ cũng phải vật vã, trăn trở đau đớn hơn người thường.
(xin mời các bạn xem tiếp phần 2..)





Các vị La Hán chùa Tây Phương
Tôi đến thăm về lòng vấn vương.
Há chẳng phải đây là xứ Phật,
Mà sao ai nấy mặt đau thương?
Đây vị xương trần chân với tay
Có chi thiêu đốt tấm thân gầy
Trầm ngâm đau khổ sâu vòm mắt
Tự bấy ngồi y cho đến nay.
Có vị mắt giương, mày nhíu xệch
Trán như nổi sóng biển luân hồi
Môi cong chua chát, tâm hồn héo
Gân vặn bàn tay mạch máu sôi.
Có vị chân tay co xếp lại
Tròn xoe tựa thể chiếc thai non
Nhưng đôi tai rộng dài ngang gối
Cả cuộc đời nghe đủ chuyện buồn…
Các vị ngồi đây trong lặng yên
Mà nghe giông bão nổ trăm miền
Như từ vực thẳm đời nhân loại
Bóng tối đùn ra trận gió đen.
Mỗi người một vẻ, mặt con người
Cuồn cuộn đau thương cháy dưới trời
Cuộc họp lạ lùng trăm vật vã
Tượng không khóc cũng đổ mồ hôi.
Mặt cúi, mặt nghiêng, mặt ngoảnh sau
Quay theo tám hướng hỏi trời sâu
Một câu hỏi lớn. Không lời đáp
Cho đến bây giờ mặt vẫn chau.
Có thực trên đường tu đến Phật
Trần gian tìm cởi áo trầm luân
Bấy nhiêu quằn quại run lần chót
Các vị đau theo lòng chúng nhân?
Nào đâu, bác thợ cả xưa đâu?
Sống lại cho tôi hỏi một câu:
Bác tạc bấy nhiêu hình khổ hạnh
Thật chăng chuyện Phật kể cho nhau?
